Toàn văn bài phát biểu của TGM Ngô Quang
Kiệt tại cuộc họp với UBND TP Hà Nội ngày
20/9/08
Tôi hết sức cám ơn ông Chủ tịch
uỷ ban nhân dân thành phố Hà nội cũng như là
tất cả các ban ngành trong Thành Phố Hà nội đă
dành cho chung tôi một buổi tiếp xúc vừa trân
trọng vừa cởi mở và chân t́nh. Những
lời ông Chủ tịch nói kết thúc thật là
đẹp và tất cả chúng ta ai cũng mong muốn,
thật ra có một sự hài hoà trong cái khối đoàn
kết thống nhất. Tuy nhiên muốn có cái hài hoà
trong cái mối thống nhất th́ đâu chỉ có cái t́nh
mà phải có lư nữa, tục ngữ pháp có nói rằng:
những cái tính toán nó đúng mực nó mói là những
người bạn tốt được. Muốn
bạn tốt với nhau cũng phải t́nh lư phân minh
chứ không phải chỉ có t́nh mà thôi. Chính v́ thế tôi cũng xin có một vài lời
cuối cùng trước những lời kết thúc của
ông Chủ tịch.
Trước hết ông chủ tịch có nói
rằng: Uỷ ban nhân dân TP đă tạo rất là nhiều
điều kiện cho Giáo Hội Công Giáo trong những
năm qua nhất là dịp Lễ Noel… chúng ta phải công
nhận trong những năm gần đây có nhiều
điều kiện, thế tuy nhiên khi như thế, khi nói
tạo điều kiện vẫn c̣n mang cái tâm lý
xin cho: tức là cái này là ân huệ tôi ban cho anh đó.
Nhưng mà cái tôn giáo là cái quyền tự nhiên con
người được hưởng. Và nhà nước
v́ dân cho dân phải có trách nhiệm tạo cái điều
đó cho người dân chứ không phải cái ân huệ chúng tôi xin. Không có.
Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải là cái ân huệ “xin cho”.
Cái thứ hai, ông chủ
tịch có nói mọi cư xử phải vừa
dựa trên pháp luật và cũng phải trên t́nh
người, và công dân. Cái
điều đó tôi rất đồng ư, rất là tâm
đắc. Tuy nhiên trong cái thực chúng
ta phải làm như thế. Đó về phương
diện pháp luật chúng ta phải làm theo
pháp luật, th́ cái ǵ cũng phải có cơ sở pháp lư.
Ông chủ tịch có nói rằng: đất đai
th́ nó từ ngàn xưa không biết nguồn gốc từ
đâu mà đến thời Giáo Hội Công Giáo th́ lại
được trao cấp cái đó th́ chúng tôi công nhận
cái đó. Thế nhưng ít ra khi cấp
như thế người ta có một mảnh giấy công
nhận là đây được cấp. Và đến thời chính quyền sau có
thể thay đổi, nhưng phải có giấy tờ
để chứng minh cái sự thay đổi (và không ai
có thể thay đổi được là
làm sao?). Thế thì trên mảnh
đất 42 chúng tôi chưa được cái văn
bản nào của nhà nước nói về cái sự thay
đổi đó. Không có đi vào cái diện cải
tạo tư sản, không có đi vào cái diện cải
tạo nông nghiệp, cũng không có cái văn bản nói lên
sự tịch thu hay là trưng thu trao cho
cơ quan nào… hoàn toàn không có. Thực ra có thể nói việc
quản lư của cơ quan nào đó là chưa có hợp
pháp, trên cái căn bản là chúng ta phải
có giấy tờ, chứ bây giờ kẻ
cướp vào nhà chúng tôi rồi ngang nhiên ở đó
rồi không có giấy tờ ǵ hết và họ mạnh
chúng tôi không đuổi ra được th́
đương nhiên họ chiếm hay sao?! Phải
có giấy tờ, cần có văn bản pháp lý.
Thế th́ về vấn đề pháp
luật th́ vấn đề đất 42 chúng tôi chưa
hài ḷng với câu trả lời của ông. Chúng ta
phải sống theo pháp luật, th́
phải có văn bản giấy tờ của chính
quyền. Thời chính quyền này có thể thay
đổi, chính quyền sau có thể thay đổi
nhưng phải có giấy tờ văn bản rơ ràng. Chúng tôi thấy đất 42 chưa có cái
văn bản đó.
Cái vấn đề thứ hai, ông chủ
tịch có nói ra ngoài vấn đề pháp lư, chúng ta phải
cư xử theo t́nh người, nguyện vọng của
người dân th́ chúng tôi thấy vẫn chưa
được: biết bao nguyện vọng chúng tôi nêu lên,
ít nhất là qua 15 lá đơn của Toà Tổng Giám
mục Hà nội và hội đồng Giám Mục bao nhiêu
lần nữa, nguyện vọng chúng tôi về cái
đất đó gắn bó với chúng tôi nó gần gũi
với chúng tôi. Nguyện vọng thật là
chính đáng nhưng không bao giờ được giải
quyết cả. Cho nên có thể nói đó
cho chúng tôi thấy cái lư thuyết, nguyên tắc ông chủ
tịch đưa ra rất hay nhưng chưa thực
hiện được, nguyện vọng cũng như
pháp lư.
Chúng tôi không chanh chấp với
nhà nước. Bằng chứng đó là, như ông
chủ tịch có nói đó, trong tờ kê khai của linh
mục Nguyên Tùng Cương, lúc đó là quản lư ṭa
Tổng Giám Mục, có 95 cơ sở. Chúng tôi
có đ̣i cơ sở nào đâu, v́ những cơ sở
đó thực sự dùng vào những lợi ích chung. Chẳng hạn như cái trường Hoàn
Kiếm, chúng tôi không bao giờ nói tới. Bệnh viện Xanh Pôn chúng tôi không bao giờ dám
nói tới. Bệnh viện Bài Lao
không bao giờ chúng tôi dám nói tới, v́ sử dụng vào
lợi ích chung. Nhưng khách san Láng
Hạ chúng tôi sẽ nói tới, bởi v́ sử dụng vào
mục đích kinh doanh. Và cái Ṭa Khâm
Sứ đă thành cái nơi sàn nhảy, đă thành cái nơi
kinh doanh buôn bán, đă có cái dấu hiệu buôn bán chia chác
để làm cái trung tâm thương mại. Chúng tôi
nói tới bởi v́ nó rơi vào tay tư
nhân thế nên chúng tôi nói, thế nên chúng tôi không tranh
chấp với nhà nước. Nhưng chúng
tôi nói lên cái tiếng nói của công lư. Bằng
chứng cái trường Hoàn Kiếm bên cạnh, chúng tôi có
bao giờ dám đ̣i đâu. Bởi v́ nó phục vụ
lợi ích chung, các bệnh viện nó
phục vụ lợi ích chung.
Do đó, chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi
rất mong muốn xây dựng một khối đại
đoàn kết dân tộc. Chúng tôi đi nước ngoài
rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhă khi cầm cái
hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi
xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn
đất nước ḿnh mạnh lên. Làm sao
như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là
đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét ǵ
cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng
thế. C̣n người Việt
Thế nhưng chúng ta không
phải chỉ có t́nh cảm mong muốn là được
mà phải có lư luận xây dựng thật là vững
chắc trền nền tảng pháp lư. Một lần
nữa chúng tôi xin hết sức cám ơn ông chủ
tịch và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội dă dành cho
chúng tôi một buổi tiếp đón thật là trân
trọng và thân t́nh và hứa hẹn những trao đổi
khác th́ chúng tôi thấy hy vọng như thế chúng ta
hiểu nhau hơn và mới có thể làm cho Thành Phố Hà
Nội chúng ta nói riêng, tiến đến kỷ niệm
ngàn năm Thăng Long được vui vẻ, xứng
đáng là một thành phố ḥa b́nh và trong ḥa b́nh th́ có công
lư và làm cho đất nước chúng ta càng ngày càng phát
triển. Tôi xin cám ơn.
+ TGM Giuse Ngô Quang Kiệt